Ngày truớc Việt chúa ghét những nguời lăng nhăng , bay buớm ngay cả ngoài đời lẫn Au .
Từ ngày hôm đó Việt không chửi bậy nữa , làm lành với tất cả mọi nguời . Nhưng Việt bắt đầu thay đổi .
Kết đôi tùm lum , bỏ nguời này lấy nguời khác 1 cách rất bình thường .
Việt cho họ cảm giác đuợc yêu thuơng nhất rồi lại chia tay 1 cách không
thuơng tiếc . Vợ của Việt , ngay cả Tôi còn không nhận ra có bao nhiêu
cô .
Bé My là nạn nhân mà Tôi cảm thấy xót xa nhất .
My có 0x ngoài HN rồi , 0x của nhỏ rất thuơng nhỏ . Không hiểu Việt làm
thế nào mà nhỏ bỏ cả 0x để lấy Việt . Tôi đã khuyên Việt rất nhiều ,
tôi không muốn nguời khác lại như mình . Bị phá vỡ hạnh phúc vì 1 lí do
không ra gì . Và Tôi càng không muốn thấy Việt trở thành con nguời mà
bị mọi nguời khinh bỉ .
- Gấu đừng làm thế nữa . Làm thế Gấu đuợc gì ?
- Thỏ sao thế ? chỉ là Au thôi mà , quan trọng làm gì
- 0x My rất thuơng My , Gấu đừng làm thế . Sẽ rất vô luơng tâm .
- Nếu My nó không thích Gấu thì Gấu sẽ trả lại cho 0x My . Ok ?
Hôm sau Việt hẹn Tôi ra quán net hay chơi . Ngồi đuợc 1 lúc thì My đến .
- Chào chị Uyên !
- Em không đi học hả ?
- Dạ ! hôm nay anh Việt bảo em đến nên em không đi học luôn . Hyhy !
My nó nhìn Việt cuời thật hạnh phúc
- Uyên bảo anh & em không yêu nhau thật lòng đấy My ak
- Hyhy ... Không đâu , em & anh Việt yêu nhau thật chị ạ !
- Vậy ak ? thế em hiểu gì về Việt ?
- Không quan trọng , miễn ở bên nhau tụi em cảm thấy vui vẻ , quá khứ không là gì .
Nói
xong Việt kéo tay My xuống đặt ngay vào môi nhỏ 1 nụ hôn . Tôi chết
lặng cả nguời . Hắn đây sao ? 1 con nguời Tôi chưa bao giờ biết . Tôi
đứng dậy theo bản năng tự nhiên của mình .
- Phải ! không nên sống với kí ức , không nên ảo mộng những gì đã quá xa vời . Việt làm đuợc rồi đấy . chúc mừng Việt ( từ ngày biết yêu Việt Tôi chưa bao giờ gọi tên Việt cả )
-Làm sao thế ? Chính Thỏ bảo Gấu chứng minh mà
- Có gì đâu . Uyên thấy hơi mệt . My ở lại chơi với anh Việt nhé ! Chị phải về nhà .
Tôi buớc đi mà không thèm nhìn Việt . Hắn níu xe Tôi lại
- Thỏ làm gì thế , thỏ có phải quá mâu thuẫn không ?
- Việt làm sao thế ? Uyên có nói gì đâu .
- Tại sao lại gọi tên ? Tại sao trở nên xa lạ ?
- Vì nguời đứng truớc mặt Uyên bây giờ không phải nguời Uyên biết
- Gấu vẫn là Gấu thôi . Vẫn rất trân trọng Thỏ , tình bạn ....
Tôi thét thật to lên
- Đủ lắm rồi ... Uyên không cần Việt trân trọng , Uyên không cần cái
tình bạn mà làm cho Uyên ngày càng héo mòn . Bạn bè ư ? chưa bao giờ
Uyên xem Việt là bạn cả
- Thỏ nói gì vậy ? bao lâu nay chẳng phải chúng ta ....
- Uyên cảm ơn . Nhưng Uyên xin trả lại tình bạn đó cho Việt . Uyên về đây !
.................................... Sau chuyện ngày hôm đó , Tôi cố tình tránh mặt Việt . Tôi biết Việt có đến nhà tìm Tôi vài hôm nhưng Tôi cố tình không ra .
- Trang !
- Ủa , anh Việt đến đây làm gì ?
- Anh tìm Uyên , hình như Uyên tránh mặt anh .
- Dạo này em cũng thấy nó buồn buồn , hỏi thì nó không nói .
- Anh cũng không biết phải làm sao nữa .
- Anh có yêu nó không ?
- Sao em lại hỏi vậy ? Tụi anh là bạn thân mà
- Nếu anh đã nói vậy thì anh Việt về đi , là bạn thì không nên quan tâm quá mức vào cuộc sống của nhau .
- Em nói vậy là sao ?
- Anh có nguời yêu rồi , nah cũng để nhỏ Uyên nhà em có nguời khác chứ
. Nó cứ phải chạy Đông chạy Tây lo lắng cho anh làm sao nó có thời gian
yêu ai
- Anh ...
- Nó lo cho anh lắm , nhưng như vậy không công bằng cho nó đâu anh ak . Anh hiểu ý em phải không ?
- Uk ... Anh hiểu mà .
- Nghe anh nói vậy em cũng mừng . Thật sự nó tìm đuợc 1 nguời luôn quan tâm cho nó rồi . Bạn cùng nhóm với mấy anh đó .
- Em nói ai ?
- 0x nó , Noel này Uyên nó ra HN chơi với nguời đó đó . Thấy nó chấp nhận em cũng vui vui .
- Anh biết rồi ... Cảm ơn Trang nhé ! Anh về .
- Dạ ! Anh Việt về . Em có lỡ lời nào anh đừng buồn em nhé !
- Không có đâu em ....
Tôi đứng sau cổng trường nghe đuợc tất cả những gì 2 nguời nói . Nỗi buồn man mác cứ len lõi vào trong tim .
Nếu đã không thể quay về thì thôi ta đành phải buớc .
- Vẫn thích ngồi 1 mình ở đây ak ?
- Sao Gấu ... ak ... anh Việt lại ở đây ? ( nói xong Tôi lại quay qua nhìn bờ sông vắng )
- Anh đi vòng vòng rồi không hiểu sao lại đến đây . Anh nhớ em từng nói khi buồn em thích ra đây ngồi ngắm sông 1 mình .
- thói quen anh ak . chưa thay đổi đuợc .
- Ngày kia là Noel rồi , khi nào em đi ?
- Em bay chuyến tối mai , mọi nguời ngoài đó bảo sẽ đón em ở sân bay .
- Uk !.... ai cũng mong em ra đấy mà .
- Ùa !
- Chúng ta trở nên xa lạ quá , anh thấy thế .
- Thời gian có thể làm nguời ta thay đổi . Anh cũng cố học thi nhé ! năm cuối rồi .
- Uk ! Anh biết
Chúng tôi lai im lặng , ngồi nhìn dòng nuớc lặng lẽ trôi
- Ngày mai em có thể ....
- Sao anh ?
- Không ! Anh chúc em đi vui vẻ thôi .
- Cảm ơn anh nhiều lắm !
Ra
Hà Nội vui lắm ! Mọi nguời ai cũng tranh thủ tụ họp để cả bọn cùng đi
chơi . Tôi đuợc mọi nguời dẫn đi ăn rất nhiều thứ ( Tôi ham ăn lắm mà )
. Tối hôm Noel chúng Tôi đang ăn lẩu ở Phùng Hưng thì có đt của nhỏ
Trang
- Alo ! Uyên ơi ( giọng nó thất tahnh trong đt )
- Gì thế mạy ? từ từ thôi
- Anh Việt bị xe đụng đang đưa vào Chợ Rẫy cấp cứu
2 chân Tôi như không còn đứng vững nữa .
- Sao thế em ? có việc gì thế ( mọi nguời lo lắng bu quanh tôi )
- Mày nói tiếp đi , anh Việt sao rồi .
- Tao không biết , chỉ thấy nhà anh ấy nhờ nguời nhắn lại với nhà mày . Chiều giờ gọi mãi không đuợc cho mày .
- Máy tao hết Pin . vừa lắp Sim nhờ máy chị Chi nè .
Sau
khi báo tin , chúng Tôi về khách sạn thu xếp hàng lý . Cũng may chị Thy
có nguời quen trong phòng bán vé nên Tôi & anh Nam đổi vé cho nhau
. Tôi bay về SG trên chuyến bay tối nay .
Về cũng không đuợc vào thăm ngay vì đã quá giờ thăm bệnh . Tôi qua nhà nhỏ Trang ngủ lại .
................................................
Nhìn
anh nằm bất động trên giường , Mẹ anh chỉ biết ngồi khóc trong vòng tay
của ba anh . Tôi thật sự chẳng biết làm gì cả . Toàn thân tê cứng lại .
- Chị an tâm đi , tính mạng của cháu không có nguy hiểm rồi . Nguời nhà đừng kích động quá .
Hằng ngày sau giờ học Tôi thường vào chăm sóc anh thay bác gái , vết
thuơng quá nặng anh không thể tiếp tục đến trường đuợc đành phải bảo
lưu hồ sơ xin học lại vào năm sau . Những mơ Uớc cho ngày tốt nghiệp
của anh đành phải dời lại .
Ngày anh tỉnh , mọi nguời rất mừng rỡ . Khi nhìn thấy Tôi ánh mắt anh đã vụt sáng nhưng sau đó nó không còn nữa .
Anh ít nói đi , không quan tâm gì đến mọi việc.
- Gấu nè , hôm nay Thỏ đi học thêm vui lắm . Thỏ kể Gấu nghe nha ... Thỏ
- Làm ơn Cô ồn quá . Tôi muốn yên tĩnh .
- Ùa ! Ăn gì không Gấu ? Thỏ gọt Boom Gấu ăn hen ?
Gọt xong Tôi đưa đến cho Gấu
- Cô không cảm thấy mình phiền lắm ak ?
- Hyhy ... Không phiền chút nào cả.
- Đúng là điên .
Tôi kì vào đầu hắn .
- Bác sĩ dặn Gấu phải tập đi lại thường xuyên không là ...
- Tàn phế chứ gì ? Sao không nói luôn đi .
- Nguời ta đâu có ý đó đâu .
- Không cần phải tránh né . tôi là thằng tàn phế rồi
Nói rồi hắn chụp cái bình hoa Tôi vừa thay ném thẳng vào tường .
- Cô cút ngay cho Tôi .
- Gấu điên ak ?
- Tôi chả cần cái lòng thuơng hại ở cô đâu . Cô không phải từng nói không xem Tôi là bạn còn gì . Đi ra ... đi ra ... mau
Cô ý tá & bác sĩ chạy vào kềm Việt lại .
- Cháu ra ngoài đi , Việt nó đang kích động quá
Tôi buớc ra ngaòi với guơng mặt còn hoảng sợ .
- Bác xin lỗi con nha Uyên ! Thằng Việt nó , nó ... ( mẹ anh nói trong tiếng nấc )
- Con không sao đâu Bác !
- Đừng bỏ rơi nó lúc này , Bác biết mình ích kỉ nhưng Bác xin con đó . Bác biết nó cần con hơn ai hết .
Tôi
ôm chầm lấy thân hình mảnh mai của nguời phụ nữ đang run lên vì tiếng
nấc , 1 nguời mẹ đang đau khổ vì đứa con trai duy nhất đang gánh chịu
nỗi đau tinh thần & thể xác .
- Cháu sẽ không bao giờ buông tay Việt , dù anh ấy có xua đuổi cháu .
- Bác cảm ơn con nhiều lắm .! Thôi con về nghỉ ngơi đi . Chắc con mệt lắm rồi .
Trên đường về , Tôi lau sạch những giọt nuớc mắt , xóa bỏ những sợ hãi
trong lòng . Tôi tự nhũ , mình phải kiêng cường lên . Nếu mình buông
tay nguời con trai mình Yêu sẽ mãi mãi không đứng dậy đuợc