Hít 1 hơi thật sâu ... Tôi mở cửa phòng ra & chuẩn bị chiến đấu với cái tên " Quái Vật " của mình .
Vừa thấy Tôi buớc vào hắn liền lấy cái gối che lên mặt như không muốn nhìn thấy Tôi .
- Hôm nay trời đẹp quá ! Có nguời phải đi tập vật lí trị liệu thôi ... Dậy đi ! Dậy đi . .... Dậy ...!
Xem như Tôi là nguời vô hình hay sao ấy , hắn chả thèm ư hử gì cả .
Tôi lại gần mà không quên trên tay cầm theo cây " Bàn tay gãi " .... =)) ... Tôi mon men lại thọt cù lét hắn .
- Cô làm cái quái gì thế
- Ủa ! Tường Gấu mất cảm giác rồi chứ
- Cô càng lúc càng khó coi , biết Tôi sợ nhột mà còn ....
- Hơ hơ ... Biết thì Thỏ mới làm chứ ...
Tôi
& anh hộ lí cố gắng lôi cái tên cứng đầu này ra khỏi giường , còn
hắn thì cố dùng sức nắm lại . Vô tình tay hắn đấm trúng mặt Tôi ....
Huhuhuhu ... Đau chết nguời đuợc .... >"<
Hắn hết hồn vì hành động vô tình đó
- Có sao không ? Tôi không cố ý đâu
- Huhuhu ... ghét thì nói chơi gì mà óanh nguội nguời ta
- Không có mà , tại cô cứ lôi lôi kéo kéo ....
Thấy nuớc mắt tôi trào ra hắn sợ hãi ....
- Thôi đừng khóc nữa ! Thế giờ cô muốn Tôi làm sao đây ...
- Gấu ( Tôi quẹt nuớc mắt ) ... Đi tập vật lí trị liệu nhé !
Hắn thở dài & chấp nhận .
Xem như thành công đuợc buớc đầu . !
Mấy ngày sau không cần Tôi lẻo nhẻo hắn đã tự cùng anh trợ lí đi tập . Tôi cảm thấy mừng lắm .
Hôm nay Tôi không đến bệnh viện như thường ngày vì phải đi sinh nhật con Trang
- Anh Việt sao rồi ?
- Cũng tiến bộ hơn rồi mày ak !
- Uk ! thế cũng may . Nhưng tao thấy mày vất vả quá .
- Có gì đâu , làm hoài cũng thành thói quen ... hôm nay ...
- Hahaha ... không gặp mặt dc chàng nhớ ak ?
- Mày điên quá ! Tụi tao chỉ là bạn , có bao giờ ông ấy yêu tao đâu .
- Thôi không nói nữa ... hát tiếp đi
Tôi đến thẳng phòng tập vì thường giờ này Việt đang ở đó
- Em chào anh ! anh Việt đâu rồi ?
- Từ hôm qua cậu ấy bảo không tập nữa . Anh khuyên mãi không đuợc .
- Dạ ! Để em đến đó xem thế nào .
Lại không thèm nhìn Tôi mà quay snag hướng khác
- Gấu sao thế ? Sao không đi tập , đang tốt mà
- Cô đến đây làm gì . Tôi tưởng cô không bao giờ đến nữa chứ ...
- Hyhy ... có đâu sao lại không đến đuợc .
- Cô đừng làm ra vẻ thân thiện nữa đuợc không ? Tôi biết cô mệt mỏi khi
phải chăm sóc Tôi lắm rồi . Cô về đi . Cảm ơn Cô thời gian qua đã chăm
sóc Tôi .
- Thỏ không có ý đó mà , nghe Thỏ nói đuợc không ?
- Thôi ! Việt mệt rồi . Uyên không cần đến đây đâu , Chúng ta không là
gì , nếu là bạn bè thì Uyên đã làm tròn nhiệm vụ , mà không đã quá tốt
rồi . Tạm biệt !
Tôi bật khóc rồi chạy ra khỏi phòng . Tôi quá ngây thơ chăng ? Nguời ta đâu cần sự quan tâm của Tôi .
- Chị ơi cho em hỏi bệnh nhân Trần Hoàng Việt nằm ở đâu ?
Tôi nhận ra hình dáng nguời đó , Tôi đã thấy avatar cô ấy vài lần trong YH của Việt ... Chính là Nhung !
Tôi ngồi đó và chờ đợi . Họ nói chuyện với nhau rất lâu . Lúc Nhung đi ra Tôi thấy 2 mắt cô ấy đỏ hoe .
- Chào Nhung !
- Bạn là ...
- Mình là Uyên đây !
- Ak ! Xin lỗi mình không nhận ra vì thấy hình bạn duy nhất 1 lần thôi .
- Hình mình ?
- Uk ! Trong bóp của Việt.
- Sao lâu nay không thấy Nhung đến thăm Việt . Chắc Việt mong Nhung lắm !
- Tớ ... Tớ ... không đủ can đảm. ( Nguời con gái truớc mặt Tôi không phải là nguời con gái kiêu ngạo của ngày nào )
.......
- Uyên cho tớ xin lỗi nhé !
- Về chuyện gì ?
- Chuyện ngày xưa & hiện giờ .
- Mình quên mất chuyện ngày xưa rồi . Còn chuyện bây giờ là sao ?
............
Nhung bật khóc truớc mặt Tôi .
- Tại mình mà anh Việt mới bị tai nạn thế này ... Huhuhu ... Cái hôm
truớc ngày Noel mình đã lên Sài Gòn gặp anh ấy . Mình muốn anh ấy tha
thứ & làm lại từ đầu . Nhưng anh ấy nói đã quá muộn . Tình cảm anh
ấy dành cho mình đã hết . Anh ấy bảo ngày mai sẽ bay ra Hà Nội tìm lại
thứ quan trọng mà anh ấy đã đánh mất .
.............
- Khi
biết là Uyên đã ra HN , mình thật sự không cam tâm . Từ ngày truớc mình
đã biết dù yêu anh Việt yêu mình nhưng anh ấy vẫn không xem uyên như 1
nguời bạn bình thường đuợc . Nếu mình để anh ấy đi mình sẽ không bao
giờ còn cơ hội . Mình đã gạt nói mẹ bệnh cần về gấp trong đêm đó . Mình
muốn anh ấy không về đuợc để đi chuyến bay sáng ra HN ...
- Sao Nhung có thể làm vậy ? Tôi nói trong nuớc mắt .
- Mình không nghĩ anh Việt sau khi đưa mình ra VT lại quay về SG trong đêm và gặp tai nạn
Nhung đã khóc rất nhiều . Những giọt nuớc mắt mang theo cảm giác tôi lỗi .
- Không sao đâu ! Mình tin Việt sẽ tha thứ cho Nhung mà , Nhung đã rất can đảm khi đến đây.
- Uyên không trách mình sao ?
-Trách thì làm đuợc gì , nhưng mình cảm ơn Nhung đã nói tất cả với mình
. Điều quan trọng lúc này là làm sao cho anh Việt mau bình phục thôi .
Chúng
tôi chào nhau trong tình cảnh thế đấy . Không còn những oán hờn . Chỉ
còn lại vết thuơng đau âm ỉ trong lòng Tôi khi phải nhìn nguời con trai
mình yêu thuơng đang đau khổ trong phòng bệnh .
........................................................... - Bác sắp xếp xong rồi . Tuần sau sẽ đưa Việt sang Sing phẫu thuật . Nếu tốt nó sẽ có thể đi lại bình thường .
- Thế thì tốt quá rồi ạ ! còn 3 tháng nữa mới nhập học , cháu nghĩ sẽ kịp thôi .
- Nhưng .... Nhưng việt nó không chịu kí tên phẫu thuật .
- Sao lại thế hả bác ?
- Nó bảo mấy lần rồi , không lần nào đuợc . Nó không muốn hy vọng nữa . Bác không còn cách nào thuyết phục nó .
...........
- Thỏ nghe bảo Gấu sang Sing ak ? Tốt đó . Bên đó tân tiến lắm , chắc lần này Gấu sẽ đi lại bình thường mà .
- Ai bảo Tôi sẽ đi .
- Gấu đừng bướng nữa . Mau hết bệnh còn về đi học , còn thực hiện mơ uớc của Gấu nữa chứ .
- Mơ uớc ? Tôi chẳng còn hứng thú .
- Gấu phải nghĩ cho mọi nguời chứ . ai cũng thuơng Gấu cả . Không ai muốn Gấu thế này đâu .
- Tôi thấy như hiện tại rất tốt , không cần làm gì cả .
..........
- Cô về đi , lo mà học hành của mình . Năm nay thi rồi không cần vào
thăm Tôi đâu . Tôi cũng sắp xuất viện rồi . Mỗi lần cô vào Tôi cảm thấy
mệt mỏi lắm cô biết không ? Tôi chỉ muốn đuợc 1 mình thôi .
Không còn chịu nỗi cái giọng bất cần của Việt . Tôi ném thẳng những cánh hoa hồng mình cắm dở dnag vào mặt hắn
- Anh nói đủ chưa ? Anh xem Tôi là cái gì trong lòng anh ? Anh là đổ ích kỉ , nhỏ nhen .... huhuhu
- Phải ! tôi là nguời thế đấy . Cô hài lòng chưa . Nếu chửi xong cô làm ơn đi ra cho Tôi .
- Tôi chưa nói xong ... Tôi trừng mắt nhìn Việt
. Anh chỉ nghĩ bản thân anh đau thôi sao ? Còn mọi nguời anh có nhìn
thấy ba anh đang tiều tụy từng ngày không ? Đi làm về là vao đây chăm
sóc anh ngay . Anh có nhìn thấy mẹ anh phải ôm mặt khóc chạy vào toilet
khóc không thành tiếng khi nhìn thấy anh nằm bất động không ăn uống
đuợc gì . Còn nguời nhà , bạn bè ,thầy cô luôn mong anh mau bình phục .
Anh là niềm tự hào của họ anh biết không ?
- Cô im đi ... Việt thét thật to .
- Còn Tôi . Anh có từng nghĩ gì về Tôi không ? Tôi yêu anh ! Yêu anh
rất nhiều . Cho dù anh có yêu nguời con gái khác tôi vẫn cứ yêu anh .
Thấy anh vui Tôi cũng vui . Thấy anh đau tôi càng đau hơn anh nhiều lần
. Vì nỗi đau đó anh không đau vì Tôi - mà vì nguời con gái khác. Anh
nghĩ 1 nguời bạn thân có thể sẽ lặng thầm mãi bên cạnh anh sao ? Anh
sai rồi . Những ngày yêu anh là những ngày tôi chỉ biết nhìn anh từ xa
. Tôi là con nguời ,Tôi cũng có trái tim , tôi cũng biết đau chứ . Sao
anh ác vậy ? anh muốn tôi thê thảm thế nào nữa anh mới vừa lòng ? . Tôi
uớc gì minh có thể gánh lấy nỗi đau này cho anh . Dù có là nỗi đau thể
xác Tôi tin mình sẽ vuợt qua . Còn nỗi đau anh mang đến sắp đánh gục
tôi rồi .
Tôi
khóc nức nở rồi chạy đi . Nỗi đau tôi phải mang theo chưa từng nói đuợc
giờ đây có thể trút bỏ . Mưa to lắm ! Nhưng tôi cảm nhận đuợc những
giọt nuớc ấm từ khóe mắt trào ra .
Việt ơi ! Em yêu anh !
Ngày anh lên đường sang Sing Tôi đã không đến tiễn .
- Alo ! Gấu đây . Thỏ nhớ chờ Gấu về nhé !
- Ùa !
Bip...bip....bip
.......................................................
Tính từ giờ phút này chỉ còn hơn 1 tháng nữa Việt sẽ về . Chúng tôi sẽ
cùng đó đêm Noel thứ 3 với nhau . Anh đã phẫu thuật thành công &
hiện đang học ngành trang trí nội thất bên Mỹ .
Tuy có thể đi lại bình thường nhưng không thể vận động mạnh đuợc nữa .
1 tháng nữa chúng tôi sẽ lại cùng nhay Au như xưa , sẽ cùng ôn lại những hồi ức thật sự không thể quên
Và điều quan trọng hơn : 24/12/2008 này chúng tôi sẽ chính thức đăng kí kết hôn .
Cảm ơn Au ! Cảm ơn cuộc đời ! Cảm ơn mọi nguời !