Nếu một ngày nào đó em bước ra đường, bất chợt bắt gặp một bóng dáng ai giống anh đi lướt ngang qua, khiến em giật mình
và thảng thốt, thì biết đâu ngọn gió yêu thương trong anh đã đưa đến em một mùi hương của anh, khiến em bồi hồi
Nếu một ngày nào đó,em vô tình đi trên con đường anh đã đưa em đi, em vô tình đi ngang qua quán trà sữa mà chúng ta đã uống, thì biết đâu, anh đã hóa thành một ngọn gió yêu thương, đưa chân em đến những nơi đầy ắp kỷ niệm này.
Nếu một ngày nào đó, mọi kỷ niệm tràn về khiến em nhận ra rằng mọi thứ của anh với em vẫn còn thiết tha, thì biết đâu, đó là lúc em không thể trở về bên anh được nữa.
Nếu một ngày nào đó anh bỗng nhớ lắm nụ cười em vô lo, nhẹ nhõm và trong veo, khuôn mặt em bừng sáng khi anh ở bên,thì em hãy nhớ rằng, ngọn gió yêu thương trở về để nhắc em một điều: Anh muốn được làm em vui...anh hạnh phúc khi thấy em cười biết
bao.
Nếu một ngày nào đó,em chợt nhận ra, em không còn sợ khi đi thi phải nhờ người khác cầu nguyên cho mình nữa, thì ngọn gió ấy sẽ mang đến em một điều xa xăm: rằng luôn có 1 người cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em
Nếu một ngày nào đó, anh không còn nhận được tin nhắn của em, nói rằng em cảm thấy buồn, thì ngọn gió yêu thương sẽ thổi vào tâm trí em, rằng anh đã muốn mắng em vì cái tội lúc nào cũng than vãn... và cấm em không được than vãn nữa, nếu không thì...thì...anh sẽ cứ phải nhắc nhở hoài, nghĩa là anh muốn quan
tâm em biết bao.
Nếu một ngày nào đó, anh không còn thấy em phụng phịu hỏi anh em để tóc này có đẹp không, thì ngọn gió yêu thương sẽ trở về, nhắc anh rằng, đã từng có lúc anh hét toáng lên trong tin nhắn khi nghe em nói mới đi cắt tóc về, và khi đó anh bảo rằng ngốc tự nhiên cắt tóc, anh thích con gái để tóc dài thôi.
Nếu một ngày nào đó, trên con đường anh đi, anh bỗng thấy lạnh từ phía sau anh dù trời không mưa, thì khi ấy, là ngọn gió yêu thương thổi ngang qua, nhắc anh rằng em không còn ngồi phía sau anh để nhí nhố hỏi linh tinh khiến anh điên cả đầu anh nữa rồi...và anh đang nhớ em lắm.
Và...
Nếu một ngày nào đó, chính đoạn đường đó, ngay góc nhà hát mà chúng ta đã ngồi, em lướt qua hờ hững, không kí ức, không nhói đau, không chạnh lòng,và cùng...ai kia, thì ngọn gió yêu thương trong anh sẽ.......không quay về nữa....nó sẽ bay
xa...xa lắm, đến một vùng đất........chưa hề có em...............